Điều khiến sinh mệnh trở nên cảm động là ở chỗ, ngay cả động vật cũng có tình cảm. Tình cảm này thể hiện qua hành vi, vô thức chiến thắng bản năng sinh tồn, khiến người ta cảm nhận được rằng có những sinh mệnh coi trọng thứ gì đó hơn cả mạng sống của chính mình.
Thẩm Hi Phỉ không muốn chết, cô chỉ mong người ra đi không phải là mình.
“Tôi có thể đợi một chút.”
Thẩm Hi Phỉ cố gắng nói ra những lời này, không biết có phải vì kiệt sức hay không mà toàn thân cô run lên, sắc mặt tái nhợt.
Trong số những người khác, chỉ có Mễ Tư Nhiên ngồi xổm bên cạnh nghe cô nói. Nhìn sang các sư huynh, sư tỷ, không ai có thể nói những lời dỗ dành người bị thương lúc này.
Sợ người bị thương bị sốc mất máu, cần phải truyền dịch trước. Trước đó không có điều kiện, bây giờ xe cứu thương đã đến. Tả Tấn Mậu chạy đến xe cứu thương lấy hộp cấp cứu xuống.
Vì chiếc xe cứu thương này ban đầu được điều đến sân bay để lấy đồ chứ không phải để cứu người, nên trên xe không có y tá đi cùng. Mấy bác sĩ tại hiện trường tự cân nhắc việc tiêm cho người bị thương.
“Cô ấy lại nói gì vậy?” Lâm Hạo thấy ánh mắt sư muội nhìn về phía mình, liền hỏi.
“Cô ấy nói…” Mễ Tư Nhiên thuật lại ý của người bị thương.
Nghe xong, Lâm Hạo và Phan Thế Hoa nghĩ nghĩ, Không ngờ tình cảm của ba người này lại tốt thật, cứ tưởng ba người này sẽ bỏ chạy khi gặp nguy hiểm.
Nói ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4904705/chuong-3770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.