Anh ta coi như tự mình chuốc lấy việc bị sai khiến.
Phụt.
Người áo len vàng nghe thấy tiếng cười của người bạn đang ngủ phía sau, mặt mày lập tức đen lại.
“Găng tay đâu?”
Nghe thấy anh ta hỏi, Quách Tử Hào giật mình vì người này thực sự định nghe theo lời Tạ bác sĩ.
Không nghe thì làm sao? Anh ta là bác sĩ. Không ra tay giúp đỡ, định trơ mắt nhìn bệnh nhân chết sao? Nói đúng ra là do anh ta tự chuốc lấy. Người áo len vàng thầm lẩm bẩm trong lòng, vừa bực mình vừa oán trách. Nửa đêm đến bệnh viện chưa kịp nghỉ ngơi đã bị gọi đi làm, đúng vậy, anh ta bị tính tò mò hại chết.
“Ở kia kìa.” Nhìn sang xe cấp cứu, chỉ cho đối phương vị trí của găng tay, Quách Tử Hào lo lắng. Vì đối phương chưa chủ động nói, nên bọn họ cũng không biết rõ thân phận của người này. Có thể là bác sĩ, nhưng bọn họ không biết rõ năng lực của người này đến đâu. Rốt cuộc người này có năng lực hay không, có thể giúp được bọn họ hay không, hay chỉ làm vướng chân?
Dựa trên nhiều khả năng chưa chắc chắn, phải nghi ngờ, đặt dấu chấm hỏi.
Người áo len vàng nhận thấy ánh mắt của Hào nhỏ, suýt chút nữa nổi trận lôi đình.
Từ đầu đến cuối, đáng lẽ anh ta, người áo len vàng, mới là người nghi ngờ năng lực của bọn họ, sao bây giờ lại biến thành đối tượng bị người khác nghi ngờ.
Hừ…
Phì một tiếng khinh thường, không rửa tay, tìm nước sát trùng tại hiện trường để sát trùng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4898293/chuong-3639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.