Vì lý do này, mọi người đã lâu không gặp Cô giáo Lỗ.
“Thời tiết ấm lên rồi, thầy chắc đã về rồi.” Tào Dũng nói: “Anh cũng nghe Vu sư huynh của em nói, bọn họ mới về cách đây hai hôm, đang ở nhà nghỉ ngơi, chưa nói chuyện với ai. Em muốn đến thăm thầy sao?”
“Đợi thầy nghỉ ngơi xong đã.” Tạ Uyển Oánh nói.
Cô không phải vội vàng gặp mặt, sức khỏe của thầy là quan trọng nhất.
“Mọi người ăn cơm trước đi.” Tào Dũng bảo bọn họ ngồi xuống ăn.
“Sư huynh, anh ăn cơm chưa?” Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu hỏi.
“Ăn rồi, hôm nay anh trực khuya, tranh thủ ăn trước khi vào viện.”
Tào sư huynh nói những lời này, ánh mắt mỉm cười với cô thật đẹp trai và dịu dàng, khiến cô bất giác muốn cúi mặt xuống.
“Bây giờ khoa Ngoại Thần kinh có nhiều bệnh nhân không?”
“Muốn quay lại xem sao?”
Dường như có cảm giác thời gian rời khỏi khoa Ngoại Thần kinh cũng không dài, có lẽ là do Tào sư huynh thường xuyên ở bên cạnh nên cô có ảo giác này. Cốc cốc, có người gõ cửa. Khi mọi người ngẩng đầu lên, thấy Thân Hữu Hoán bước vào.
“Anh mang cơm cho cô ấy à?” Thân Hữu Hoán nhướn mày: “Không phải đã nói hôm nay anh mời cô ấy ăn cơm sao?”
Tệ nhất là, Tào sư đệ đã nhanh chân đến trước chứ không phải người khác, khiến anh ta không nói nên lời.
“Anh muốn ăn không? Tôi mang nhiều hộp cơm mà.” Tào Dũng nói.
Ánh mắt Thân Hữu Hoán rõ ràng thể hiện tâm trạng của mọi người nghĩ, Anh chàng này giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4898260/chuong-3606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.