Sự nỗ lực hết mình của người bệnh để hồi phục tinh thần là điều mà người không bệnh khó có thể tưởng tượng được.
“Em không biết.” Tào Dũng ngạc nhiên là bản thân lại không nhận ra trong nhiều năm qua.
“Vì em không để ý đến chị ấy.” Tào Đống nói với em trai.
Em không thích vợ anh, nên em không chú ý đến bệnh của chị ấy, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Anh cả này có lẽ chỉ giả vờ là người cuồng công việc, về nhà thì lại ân ái với vợ. Tào Dũng không khỏi nghĩ như vậy, nghĩ xem bản thân và những người khác bị cặp đôi này lừa thảm hại đến mức nào.
“Chỉ có anh và ông nội biết thôi sao?” Tào Dũng truy vấn.
“Ừ.” Giọng Tào Đống thoáng lộ ra vẻ đắc ý.
Cậu nói xem trong nhà có bao nhiêu bác sĩ Ngoại Thần kinh bao gồm cả cậu ba cũng không nhận ra, chỉ có mình anh là Tào Đống từ đầu đã nhận ra, đúng là chứng minh tình yêu của anh phi thường.
Tào Dũng vỗ vỗ ngực, tránh bị anh cả làm tức chết.
Tào Đống hỏi: “Sao em lại đột nhiên phát hiện ra?”
Vì con trai anh đã sớm nhận thấy mẹ nó có gì đó không ổn.
“Không đúng.” Tào Đống không để bị lừa: “Con trai anh mới 6 tuổi, biết gì về chứng mù mặt?”
Là một người cha, anh biết, những lời nói của cậu bé Tào Trí Nhạc phần lớn là bắt chước người lớn trong nhà. Những chủ đề mà người lớn trong nhà không nói đến, cậu bé sẽ không biết.
“Em ra ngoài ăn cơm với Tạ Uyển Oánh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4898211/chuong-3557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.