Vì vậy, có thể thấy, lý do Trương đại lão ở lại đây đến khuya mà chưa về nhà, có lẽ là vì phải ở đây phê duyệt giấy tờ, kiểm soát chặt chẽ từng đồng chi phí cấp cứu của bệnh nhân.
Thân sư huynh nói Trương đại lão là người tốt quả thật là người tốt, chủ động nhận một bệnh nhân như vậy về, khiến bản thân không thể về nhà vào đêm khuya.
Khi tờ giấy được đặt trước mặt Trương đại lão, đôi mắt của giáo sư Trần ngồi đối diện không khỏi lộ vẻ lo lắng và run rẩy.
Giáo sư Trần biết, mạng sống của học trò mình lúc này nằm trong tay Trương đại lão, trên ngòi bút của ông ấy.
Gia đình Phạm Vân Vân ở nông thôn, người nhà cô ấy tuyệt đối không có khoản tiền khổng lồ này để chữa bệnh cho con gái.
Đôi mắt xem xét từng chữ trên giấy tờ mà bác sĩ đưa lên, Trương Hoa Diệu dùng đầu bút máy chấm chấm trên giấy, chắc chắn không thể vội vàng ký vào.
Một lát sau, giáo sư Trần thấy Trương đại lão ngẩng đầu nhìn mình. Giáo sư Trần cúi gằm mặt xuống, cảm thấy mình sắp trở thành tội đồ.
Là lỗi của ông, ngày thường không dạy dỗ học trò tốt, khiến Trương đại lão bây giờ phải gánh vác khoản chi phí khủng khϊếp này.
Nhậm Sùng Đạt ngồi bên cạnh giáo sư Trần, xoa xoa mặt, thầm nghĩ lão cáo già Trương Hoa Diệu chắc chắn sẽ nhân cơ hội này vòi vĩnh họ một phen. Tiếp theo chỉ có thể xem Trương Hoa Diệu muốn vòi vĩnh họ cái gì.
Xoa mặt xong, phát hiện Trương độc vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4890517/chuong-3469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.