"Lúc đó ở hiện trường vụ cháy, các cậu có thấy không? Tình trạng của Vân Vân khi được cứu ra như thế nào?"
"Cô ấy được lính cứu hỏa cõng xuống." Trương Đức Thắng nói: “Sau khi cô ấy xuống, rất nhiều người vây quanh, bọn mình nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, không nhìn thấy gì nữa."
Rất nhiều bác sĩ và giáo sư đã chờ sẵn ở hiện trường để cứu người. Bệnh nhân vừa đến, họ đã xúm vào ngay.
Chỉ vậy thôi sao? Tạ Uyển Oánh không tin rằng những người bạn học bá như họ lại không biết chút thông tin nào.
Trương Đức Thắng và những người khác đành phải ấp úng nói: “Cắm ống, hồi sức tim phổi, chắc chắn là không thể thiếu. Dù sao lúc được phát hiện, người đã bất tỉnh rồi."
Bốn người bạn học khoa Nội chắc chắn sẽ không lừa cô. Tạ Uyển Oánh có thể nghe thấy giọng nói của sư huynh Đào đang gọi điện thoại ở cách đó không xa.
"Bây giờ người vẫn chưa tỉnh sao?" Đào Trí Kiệt hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi đưa Oánh Oánh đến đây. Cô ấy nói muốn đến xem, chúng tôi đang ở ngoài cửa, anh có muốn ra đón không?"
Đầu dây bên kia hơi im lặng.
"Bây giờ anh không tiện rời đi phải không? Vậy tôi đưa cô ấy vào luôn." Nói xong, Đào Trí Kiệt cúp máy, đi đến chỗ mấy sư đệ sư muội.
"Sư huynh Đào." Mấy sư đệ lập tức cung kính gọi.
"Sao mấy đứa lại ở đây?" Đào Trí Kiệt hỏi họ.
Họ không thân thiết với Phạm Vân Vân, hơn nữa ở lại đây cũng vô ích, lẽ ra phải đi từ sớm. Mặt khác, sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4890514/chuong-3466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.