Máy bay từ lúc cất cánh đến lúc hạ cánh đều bình an vô sự. Sự cố trên máy bay thật ra rất hiếm, chính vì hiếm nên mỗi lần xảy ra đều trở thành tin tức lớn. Vài người ra khỏi sân bay, bắt taxi đến khách sạn.
Buổi tối theo lịch hẹn, Tạ Uyển Oánh gọi điện cho Tào Dũng báo bình an.
Gọi điện lúc mười một, mười hai giờ đêm, vậy mà cô lại nghe thấy tiếng Tào Trí Nhạc chạy lon ton trong điện thoại.
“Trí Nhạc, ngủ đi.” Có người ra lệnh cho cậu bé.
Cậu bé rất ngoan. Tào Trí Nhạc ngừng chạy, ngẩng đầu hỏi người cầm điện thoại: “Tam thúc, người đẹp gọi điện cho chú sao?”
Tào Dũng liếc cháu trai nghĩ, Người đẹp mà cháu cũng dám gọi sao? Còn muốn xe đạp không? Đôi mắt nhỏ lanh lợi của Tào Trí Nhạc đảo một vòng, sửa lời: “Ngày mai cháu và bà có thể gặp bạn gái của tam thúc không?”
“Mẹ, mẹ thật sự muốn dẫn Trí Nhạc đi sao?” Diệp Tố Cẩn lo lắng gọi.
Người già như vậy mà một mình dẫn theo đứa trẻ đi xa được không.
“Tôi không điếc, không câm, không tàn phế, bệnh viện mở phòng khám, tôi muốn đến khám bệnh, tại sao không thể dẫn nó đi?” Bà Tào nói những lời này không cần chuẩn bị, văn chương lai láng, toát lên phong thái cao thủ trong giới y học.
Bệnh viện thường mời các chuyên gia đã nghỉ hưu nổi tiếng quay lại khám bệnh để thu hút bệnh nhân. Có những chuyên gia đã tám mươi, chín mươi tuổi, vẫn khám bệnh ở bệnh viện cho đến khi sức khỏe không cho phép. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4855036/chuong-3242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.