Làm xong một ca mổ dài rất mệt mỏi. Tạ Uyển Oánh ăn cơm xong liền về trường ngủ. Ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy tự nhiên, cô chợt nhận ra mình đã học được cách “sờ cá” sau khi đến khoa thần kinh.
Bị sư huynh Tào và bác sĩ Tống “dẫn hư”.
Trước đây, cô sẽ luôn tích cực tham gia vào các công việc sau mổ dù không phải nhiệm vụ của mình, đâu như bây giờ chỉ ngủ, không ai gọi thì mặc kệ.
Thật ra sư huynh Tào và bác sĩ Tống cũng không sai. Có việc thì để người khác làm, hà tất phải làm. Không ai gọi, chứng tỏ bệnh nhân không có vấn đề gì, là chuyện tốt, nên vui mừng mới đúng.
Hôm nay được nghỉ, sư huynh không cho cô quay lại bệnh viện làm việc. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lấy con vịt vàng sư huynh tặng ra, bóp vài cái, lại bóp vài cái, cạp cạp, cạp cạp.
Không ngờ bóp con vịt vàng lại vui đến vậy, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ.
Chiều tối chạy bộ về, điện thoại trong ký túc xá reo.
Giọng trầm ổn pha chút dí dỏm của lớp trưởng Nhạc vang lên trong điện thoại: “Đồng chí Tạ Uyển Oánh, thầy Nhậm bảo tôi thông báo cho cậu đến văn phòng thầy xem tivi.”
Chuyện gì vậy? Tạ Uyển Oánh gãi đầu.
Cúp máy, thay giày đi ra ngoài. Dọc đường thấy trường dán đầy áp phích quảng cáo các hoạt động. Kiếp trước cô đã tham gia câu lạc bộ ở đại học, kiếp này biết thời gian quý báu, nên bỏ hết các hoạt động giải trí. Bây giờ nghĩ lại cũng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4855014/chuong-3220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.