Đám đông không thể đứng tụ tập ở cửa bệnh viện, dù thời điểm này còn khá sớm. Hơn 7 giờ một chút, hầu hết các công việc chính yếu của bệnh viện chưa bắt đầu. Khu khám bệnh chưa mở cửa, khu nội trú chưa đến giờ thăm nom, người qua lại trong bệnh viện không nhiều.
Nhân viên tiếp đón vội vàng mời các vị khách lên lầu.
Các vị khách rôm rả đi qua khu khám bệnh đến khu nội trú, đến chỗ thang máy đợi lên lầu.
Trên đường tiếng bàn tán chưa bao giờ dứt.
Trong những buổi gặp mặt như vậy có thể gặp lại đồng nghiệp lâu ngày không gặp, nhân cơ hội chào hỏi, liên lạc tình cảm. Bởi vì không ai biết trước được sau này có cần nhờ vả người ta hay không. Nhân viên y tế khi cần nhờ vả, việc nhờ đồng nghiệp là chuyện bình thường.
Quảng bác sĩ cầm di động không rời, nói chuyện không ngừng với Đinh Ngọc Hải, yêu cầu: “Hai người gọi điện thoại xin lỗi Đồng bác sĩ đi.” Nếu không, Quảng bác sĩ khó mà ở lại đây được.
Đinh Ngọc Hải thầm chửi thề, muốn cúp máy cũng là vợ hắn tự ý làm, tự mình gây họa.
Chu Nhược Mai đổ hết mọi chuyện xui xẻo lên đầu Tạ Uyển Oánh: “Tôi dám chắc, là cô ta cố ý. Cô ta cố ý để điện thoại trong phòng họp cho người khác nghe máy. Chắc chắn là Tôn Dung Phương báo tin cho cô ta. Cô ta biết tôi muốn gọi cho cô ta, nên đã giăng bẫy chờ tôi nhảy vào.”
( Tạ Uyển Oánh nghĩ, Tôi lại thông minh đến vậy sao? Tự tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854972/chuong-3178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.