vPhù…
Mọi người trên xe và khoa Tim mạch đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ân Phụng Xuân là đàn ông đích thực.” Chu Hội Thương khen ngợi, giơ ngón tay cái lên.
“Tính tình anh ta giống Vi giáo sư.”
Cặp thầy trò khoa Tiết niệu này được coi là những người có cá tính ở bệnh viện. Một bác sĩ có y đức và cá tính, đương nhiên sẽ được nhiều người kính trọng. Vi Thiên Lãng từ khi còn trẻ đã rất nổi tiếng trong giới y học, bây giờ mọi người có thể cảm nhận được Vi Thiên Lãng đã có người kế nghiệp. Bảo sao Vi Thiên Lãng luôn che chở cho người học trò này.
Dù kỹ thuật có giỏi đến đâu, nếu không có y đức thì cũng không nhận được sự kính trọng của người khác.
Bị “dạy dỗ” một trận, Phương Cần Tô ngồi im thin thít, mặt mày ủ rũ, không nói được lời nào phản bác. Mọi chiêu trò của anh ta trước mặt vị bác sĩ kia đều trở thành trò trẻ con, tự chuốc lấy nhục.
Ngô Lệ Toàn ngừng cười, lại nói với anh ta: “Quay lại bệnh viện đi, đừng để ai phải lo lắng cho anh nữa.”
“Em thích anh ta sao?” Phương Cần Tô không chắc chắn. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô vừa rồi, anh ta chợt nhận ra thời gian là con dao hai lưỡi tàn nhẫn nhất. Cho dù anh ta có nhớ lại hay không, dường như anh ta vẫn đang sống trong ký ức của quá khứ. Anh ta không thay đổi, nhưng cô ấy đã thay đổi rồi.
Những người “đồng cảnh ngộ” thu hút lẫn nhau là vì muốn sưởi ấm cho nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854918/chuong-3124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.