Đào Trí Kiệt đứng yên lặng một lúc, thấy ánh mắt kiên định của sư muội nhỏ không hề bị lay chuyển bởi bất kỳ yếu tố nào, khiến anh nhớ lại lần trước cô che giấu cho cô giáo Lỗ.
"Oánh Oánh."
"Vâng, thầy Đào." Cô cũng vô thức thay đổi cách xưng hô.
Lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng hình thức thì linh hoạt ứng biến, đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô. Sư muội nhỏ ngày càng giỏi Thái Cực Quyền. Đào Trí Kiệt không khỏi mỉm cười, hỏi cô: “Em muốn chữa khỏi cho bệnh nhân này sao?"
Ánh mắt nheo lại của sư huynh Đào lúc này không có ý cười, Tạ Uyển Oánh cẩn thận trả lời: “Không chỉ mình em muốn."
"Em nghĩ mình có thể chữa khỏi cho bệnh nhân này sao?"
"Không nghĩ là nhất định có thể."
"Em muốn cố gắng một phen?"
"Trong y học, quyền lựa chọn không bao giờ nằm trong tay bác sĩ mà nằm trong tay bệnh nhân, thầy Đào. Bác sĩ chỉ là người được bệnh nhân ủy thác để thực hiện lựa chọn. Quyền sống chết nằm trong tay chính bệnh nhân."
Cuộc gọi vừa rồi của bệnh nhân này đã thể hiện rõ ràng quyền lựa chọn của bệnh nhân. Bệnh nhân đã chọn cô, Tạ Uyển Oánh.
"Người nỗ lực đầu tiên chắc chắn là chính bệnh nhân. Việc bệnh nhân có tiếp tục chọn em hay không là quyết định của cô ấy, không phải do em có thể quyết định." Tạ Uyển Oánh nói: “Tất nhiên, là bác sĩ, em sẽ thực hiện trách nhiệm của mình đối với mọi bệnh nhân đến khám."
Ừm. Sư muội nhỏ này đã ném hết những lời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854840/chuong-3046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.