Xe dừng lại đối diện cổng bệnh viện.
Người ngồi trong xe đeo kính râm, nhìn bóng người đối diện qua cửa sổ xe, mắt không chớp.
Người quản lý lái xe lo lắng đặt tay lên vô lăng, nhỏ giọng nhắc nhở người ngồi ghế sau: “Nếu không đi, e rằng phóng viên sẽ đến."
Người ngồi phía sau dường như không nghe thấy anh ta nói, đôi mắt càng bất động hơn.
Người quản lý thấy vậy, quay lại, thấy đôi nam nữ gần như sóng vai bước ra từ cổng bệnh viện.
Lâm Giai Nhân sắc mặt tái nhợt, môi gần như không còn màu, không biết là đang run lên vì tức giận hay không, và là đang tức giận ai, chưa chắc đã là tức giận bản thân.
Lo lắng cô xảy ra chuyện gì, người quản lý lần này không đợi cô trả lời, vội vàng tự ý lái xe đi.
Thấy chiếc xe đối diện lái đi, Đào Trí Kiệt dừng bước, nói với Hà sư muội đang đi phía sau: “Đủ chưa? Cô ấy đi rồi."
"Sư huynh, chúng ta đi thêm hai bước nữa. Kẻo xe cô ấy chưa đi xa, đột nhiên quay lại thì chúng ta không kịp trở tay." Hà Hương Du nói một cách nghiêm túc.
Nếu đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, sư huynh.
Diễn cái gì chứ? Anh hoàn toàn không có kế hoạch này. Sư muội này thật là, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để. Đào Trí Kiệt cảnh cáo cô: “Cô ấy là bệnh nhân. Em phải biết hậu quả của việc kí©h thí©ɧ cô ấy."
Cô biết. Cô đã suy nghĩ rất lâu, cân nhắc kỹ lưỡng mọi khía cạnh. Anh hai nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854835/chuong-3041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.