Ăn trưa xong, Tạ Uyển Oánh bị nhị sư tỷ kéo ra ban công nói chuyện.
"Oánh Oánh, em biết người đó bị sao không?" Hà Hương Du ghé sát tai cô hỏi.
"Sư tỷ, em không biết." Tạ Uyển Oánh nói.
Cô nói thật. Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân đó chưa từng qua tay cô. Cô chưa từng thấy bệnh nhân phát bệnh. Cô không biết bệnh nhân dùng thuốc gì. Cô chưa từng giao tiếp với bệnh nhân nên không thể biết được tiền sử bệnh của đối phương. Cô chỉ nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh ở phòng điều trị từ xa thôi. Kết luận duy nhất có thể đưa ra là người này có thể bị bệnh và đến bệnh viện khám.
Hơn nữa, nếu cô thực sự biết cũng không thể nói cho sư tỷ, phải giữ bí mật cho bệnh nhân.
Hà Hương Du biết cô khó xử, lần trước coi như đã nể mặt rồi, nói cho cô những gì mọi người trong bệnh viện có thể biết.
Nếu bệnh nhân đến bệnh viện, nhân viên bệnh viện có thể nhìn thấy, loại tin đồn này không thể giấu được trong nội bộ nhân viên y tế, không coi là tiết lộ bí mật. Nghệ sĩ đến bệnh viện có thể chỉ là khám bệnh cảm cúm hoặc thăm bạn bè, không phải tin tức lớn.
Điều cần được giữ bí mật thực sự là chẩn đoán của bệnh nhân, là tin nóng mà phóng viên muốn có, bác sĩ tuyệt đối không thể tiết lộ nội dung công việc.
Sư muội nhỏ thẳng thắn nói mình không biết, Hà Hương Du tin cô là không biết, liền hỏi: “Theo em phỏng đoán thì cô ấy có thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854828/chuong-3034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.