"Hoàng Chí Lỗi."
Tiếng gọi này, là tổng trực Chu tiền bối đã quay lại.
Không, có lẽ là nghe thấy họ nói chuyện nên gọi Hoàng sư huynh đến giáo dục mọi người. Ngụy Thượng Tuyền chột dạ, lập tức muốn tìm chỗ nào đó để chui xuống.
Thấy dáng vẻ lấm lét của cậu ta, Chu Tuấn Bằng bước tới, nói: “Có cần gọi Thầy Phó đến xem cậu không?"
"Không cần, không cần."
Đại lão người máy càng không dám chọc.
"Xem cậu sau này còn dám xem nữa không." Chu Tuấn Bằng gõ cây bút lên đầu cậu ta.
Người máy không tan làm sao? Cũng có bệnh nhân cấp cứu như Đào sư huynh? Không hẳn. Tạ Uyển Oánh nhớ lại lần đầu tiên ở cấp cứu gặp Thầy Phó, sau đó mới biết đại lão là xem tin tức buổi tối xong, sợ quá không dám về.
"Tạ Uyển Oánh, nhìn ra cậu rất hiểu Thầy Phó của chúng tôi." Chu Tuấn Bằng xoa eo, hài lòng nói.
"Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình." Hoàng Chí Lỗi phản bác, tiểu sư muội của anh luôn là người quan sát rất tỉ mỉ.
Chu Tuấn Bằng nói vào việc chính: “Tối nay có ca cấp cứu, tôi đến báo cho mọi người chuẩn bị."
Sao vậy, lại có bệnh nhân mới?
Mọi người rêи ɾỉ trong lòng.
"Ăn khuya đi." Hoàng Chí Lỗi nói với các sư đệ sư muội như lùa vịt con, ăn xong rồi làm việc.
Sau đó, nghe Chu tiền bối kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nói là có công nhân nhà máy, nhà máy này không ở thủ đô mà ở nơi khác, xảy ra tai nạn, bệnh viện địa phương không xử lý được nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854771/chuong-2977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.