"Đến học hỏi à?" Nhạc lớp trưởng sau một năm đã trở nên trầm ổn hơn.
Đối mặt với Nhạc lớp trưởng, Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên có chút chột dạ, gật đầu.
"Học hỏi ai?" Trương Đức Thắng nhướn mày hỏi hai người.
Đến xem sư tỷ. Hai sư đệ sư muội không ngốc, đầu óc cũng không kém, bị mắng một trận liền biết mình sai ở đâu, lại hiểu ra mình thua ai. Đi theo phía sau, nhón chân nhìn sư tỷ.
Ống nghe trong túi sư tỷ đập vào mắt họ. "Tay mơ" mới vào lâm sàng luôn cho rằng đeo ống nghe rất ngầu, lấy ra bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện được trình độ cao siêu của bác sĩ. Nhưng sư tỷ thì không, khi không cần dùng thì không lấy ra, cất trong túi áo blouse trắng.
Khám phụ khoa ít khi dùng ống nghe. Phụ khoa thuộc ngoại khoa. Ngoại khoa, trừ Tim mạch, ít khi dùng ống nghe. Tạ Uyển Oánh nhanh chóng nhiễm thói quen "bỏ quên" ống nghe của các giáo sư ngoại khoa khác.
Dặn bệnh nhân thả lỏng bụng, Tạ Uyển Oánh nhẹ nhàng ấn vào bụng bệnh nhân để kiểm tra khối u. Có thể sờ thấy được. Khối u không lớn lắm, giống như mô tả trên phiếu siêu âm.
Mọi người xung quanh nhìn ngón tay của cô, thật sự rất nhẹ nhàng, lại rất linh hoạt.
Mắt Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên mở to, như thể mở ra một thế giới mới về lâm sàng.
"Sao rồi bác sĩ? Cô ấy bị tiêu chảy, bác sĩ." Người nhà không hiểu khi bác sĩ nói không phải bệnh đường tiêu hóa, chỉ biết bệnh nhân bị tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854740/chuong-2946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.