Bị Bạn học Tạ nói trúng, nữ bệnh nhân ấp úng mãi không nói rõ ngày kinh nguyệt của mình. Làm siêu âm phụ khoa kiểm tra lại.
Lý Khải An gọi điện báo cáo với giáo sư khoa nội trú, được khen ngợi nghĩ, Khá lắm, hỏi bệnh có sự cảnh giác, ra dáng một bác sĩ thực thụ rồi.
"Oánh Oánh, cảm ơn em." Cúp máy, Lý Khải An không quên cảm ơn Bạn học Tạ đã "thần trợ công".
Tạ Uyển Oánh đi tìm bệnh nhân của khoa mình, đây mới là trọng tâm của cô.
Nghe nói bệnh nhân Ngoại Thần kinh đó được bố trí nằm trên giường di động ở lối đi nhỏ của cấp cứu.
Loại bệnh nhân không phải cấp cứu này không cần vào phòng cấp cứu, muốn chuyển lên khoa nội trú hoặc phòng theo dõi, hoặc là trả về để bác sĩ chẩn đoán thêm, nằm ở lối đi nhỏ đã là được đối xử tốt rồi.
Vì hiện tại bệnh nhân quá đông, các y tá cấp cứu phải nhường cả ghế của mình cho bệnh nhân ngồi. Y tá bận tối mắt tối mũi, đứng ở hành lang gọi bác sĩ trực ngoại khoa: “Bác sĩ Quản, bệnh nhân trong phòng điều trị của anh sao rồi? Tôi hỏi thì bệnh nhân và người nhà nói anh phải khâu vết thương cho họ. Sao anh không khâu?"
Tuyệt đối không thể nói bác sĩ Quản không khâu vết thương cho bệnh nhân là đang "lười biếng" câu giờ, điều này lại một lần nữa chứng minh rằng, bác sĩ muốn "lười biếng" cũng phải có bản lĩnh lớn. Bác sĩ Quản bận rộn quay trở lại, mồ hôi nhễ nhại, nghe thấy người ta thúc giục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854730/chuong-2936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.