Sự việc đã như vậy, Tào Chiêu quay trở về hội sở tìm em trai mình.
Lúc anh ta rời đi, sau khi được bác sĩ chẩn đoán và cho phép, một nhóm người đã đỡ bệnh nhân đang bất tỉnh lên giường sofa trong phòng nghỉ ngơi.
Nhân viên phục vụ mang đến một chiếc chăn mỏng sạch sẽ, đắp lên người bệnh nhân.
Sau khi cơ thể ấm lên, sắc mặt Phương Cần Tô dần dần hồng hào trở lại, chỉ là không nói lời nào, đôi mắt lúc mở to lúc nhắm nghiền, như đang nửa tỉnh nửa mê. Anh ta có đang nghe người khác nói chuyện hay không thì không ai đoán được, ngoại trừ bác sĩ.
Người nhà họ Hách lo lắng cho vị khách quý, tiếp tục hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Tào, chúng tôi có cần chuyển anh ấy đến bệnh viện của các anh không?"
Có lẽ sau khi suy đi tính lại, người nhà họ Hách và người đại diện của Phương Cần Tô cho rằng nếu muốn đưa bệnh nhân đến bệnh viện, thì đưa đến Quốc Hiệp, nơi có chuyên gia thần kinh hàng đầu là Tào Dũng, có lẽ là ổn thỏa nhất.
"Không cần, không cần." Nghe thấy lời đề nghị này, Tào Dũng vội vàng xua tay từ chối.
Anh ta nào dám nhận ca bệnh này, Tào Dũng sẽ không dại gì mà dấn thân vào vũng nước đυ.c.
Người nhà họ Hách ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người quan sát tình hình, đứng đầu là Thầy Trương, đều nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Tiếp đó, Tào Dũng giải thích rõ ràng: “Tim của bệnh nhân này không có vấn đề."
Nếu Tào Dũng đã phủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854708/chuong-2914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.