"Tiên tiến thì sao chứ? Tôi đã đến vài bệnh viện, tất cả đều nói với tôi như vậy, nói sau khi phẫu thuật, tôi có thể không nói được hoàn chỉnh nữa, nói cũng không rõ ràng, chắc chắn không thể chơi violin được nữa. Nghề nghiệp của tôi là nhạc sĩ, đối với tôi mà nói, violin là mạng sống của tôi. Bỏ đi mạng sống của tôi, để tôi trở thành một phế nhân, đây có thể gọi là chữa bệnh sao?"
Đối với một số bệnh nhân, vấn đề họ phải đối mặt không phải là sống hay chết, mà chỉ là lựa chọn giữa sống không bằng chết và chết.
Nắm bắt ánh hào quang cuối cùng trước khi chết, còn hơn là sống lay lắt nửa đời sau.
Muốn chết thì chết, chết cũng không sợ.
Nghe qua thì tưởng bệnh nhân này đang dọa ai vậy? Dọa bệnh tật sao? Bác sĩ đối với loại bệnh nhân có tâm lý này luôn không biết nên khóc hay nên cười. Cậu nói giống như Cô giáo Lỗ, sợ sống không ra người không ra ma nên chọn không phẫu thuật thì còn có thể hiểu được.
Nếu căn bệnh này phẫu thuật có thể chữa khỏi, sẽ không chết, mà cậu vẫn nghĩ như vậy, thì bác sĩ không biết phải nói cậu thế nào, chỉ có thể nói rõ sự thật cho cậu.
Tào Dũng nói: “Vấn đề là nếu cậu không phẫu thuật, hậu quả của việc bệnh tình trở nặng chưa chắc đã khiến cậu chết một cách nhẹ nhàng."
Cậu nghĩ cậu không sợ chết, bệnh tật có thể làm gì được cậu.
Bệnh tật không có đầu óc, không phức tạp như con người nghĩ, không cần phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4854678/chuong-2884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.