“Là cô ấy, chị gặp cô ấy đang nói chuyện điện thoại khi lên khoa Cấp cứu.” Du Minh Tuệ nói.
Trình Dục Thần xoa eo quay lại nghĩ, Anh cứ tưởng bác sĩ trực là bác sĩ trẻ của bệnh viện mình nên không hiểu, hóa ra còn tệ hơn, là bác sĩ đến học tập. Bác sĩ đến học tập chắc chắn càng không hiểu về trẻ em. Chuyện này rắc rối to, không biết cấp trên có thể tìm được bác sĩ gây mê hỗ trợ hay không.
Du Minh Tuệ không vui khi người khác nghi ngờ năng lực của Quốc Hiệp, bênh vực Liễu Tĩnh Vân: “Cô ấy rất giỏi. Trong lớp đó chỉ có mình cô ấy được ở lại Quốc Hiệp, thành tích tốt cỡ nào thì không cần phải nói. Chủ nhiệm khoa Gây mê bệnh viện chúng tôi rất coi trọng cô ấy, nếu không thì không thể nào đề cử cô ấy đến khoa Thủ Nhi thực tập. Tương lai, gây mê nhi khoa của bệnh viện chúng tôi chắc chắn sẽ do cô ấy dẫn dắt.”
Đại sư tỷ đúng là có năng lực. Điều này Tạ Uyển Oánh đồng ý với Du sư tỷ. Chỉ có điều, đại sư tỷ rất dễ bị căng thẳng quá mức. Nói một cách khách quan, Liễu Tĩnh Vân không thể nào đã từng làm gây mê cho phẫu thuật Norwood. Hơn nữa, Liễu Tĩnh Vân vừa mới đến khoa Thủ Nhi, số lần cô ấy tiếp xúc với phẫu thuật trẻ sơ sinh ở Quốc Hiệp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trẻ sơ sinh hai ngày tuổi như ca bệnh hiện tại, Liễu Tĩnh Vân chưa từng gặp.
Tưởng tượng đến việc đại sư tỷ thường xuyên căng thẳng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4704011/chuong-2774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.