Mười ngày sau, Bạn học Ngụy xuất viện. Vì nhà ở địa phương, cậu quyết định về nhà tĩnh dưỡng.
Các bạn học tiến bộ nhanh chóng trên lâm sàng, còn mình thì bị buộc phải ở nhà dưỡng bệnh, Ngụy Thượng Tuyền rất sốt ruột. Tâm trạng của bệnh nhân ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình. Mẹ Ngụy được bác sĩ gọi đến nói chuyện, cũng lo lắng theo, muốn tìm người tâm sự cho con trai.
Chiều hôm đó, một chiếc ô tô không biết vô tình hay cố ý dừng lại trước cửa nhà Ngụy. Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh bước xuống xe và bấm chuông cửa.
Đã nhìn thấy đối phương đến từ cửa sổ, Ngụy Thượng Tuyền xỏ dép lê lạch cạch đi ra cửa, mở cửa nhìn kỹ khuôn mặt đối phương, xác nhận là “bác sĩ gia đình” đã cùng họ cứu người. Theo lời Bạn học Tạ, người này tên là Tề Vân Phong.
“Anh tìm ai?” Ngụy Thượng Tuyền hỏi, cậu không quen người này.
“Tôi có thể vào nói chuyện với cậu vài câu được không?” Tề Vân Phong mỉm cười nói.
Nụ cười của người này rất ấm áp, trông vô hại.
Ngụy Thượng Tuyền mời anh ta vào nhà.
Ở cửa, Tề Vân Phong thấy cậu định rót nước, vội nói: “Để tôi, cậu là bệnh nhân mà.”
Bây giờ ai cũng thích nói cậu là bệnh nhân, nghe nhiều đến phát ngán. Ngụy Thượng Tuyền nhướng mày, nói: “Tôi không phải tàn phế.”
“Cậu không vui sao?”
Chẳng phải nói nhảm sao? Ngụy Thượng Tuyền quay lại hỏi anh ta: “Anh muốn nói gì với tôi?”
“Tôi nghe nói tâm trạng cậu đang lo lắng, nghĩ rằng tôi có thể nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703987/chuong-2750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.