Tạ Uyển Oánh và những người khác tận mắt chứng kiến sư huynh Thân, người không sợ trời không sợ đất, luôn ứng phó tự nhiên, đứng hình tại chỗ.
Đại lão Tào Dục Đông mở miệng nói chuyện còn đáng sợ hơn cả đại lão Trương độc miệng của bọn họ. Thân Hữu Hoán phát hiện ra mình không biết nói gì nữa.
Cậu ta muốn tìm ai? Cậu ta có thể tìm ai? Định nói đại lão ngài không xứng có tài xế, xứng có người xách đồ cho ngài sao? Nói như vậy thì quá thất lễ với phong cách của thầy Tào.
Người ta thực sự đi một mình, không bao giờ cần những thứ phù phiếm này, tự nhận mình chỉ là một bác sĩ, nhận được thông báo thì vội vàng bắt xe đến xem bệnh nhân của mình thôi.
Nhìn nhận thức của thầy Tào đức cao vọng trọng này, khiến các hậu bối muốn trêu chọc cũng không có chỗ nào để chen vào.
“Đi thôi.” Lo lắng cho bệnh nhân, Tào Dục Đông là người đầu tiên quay người tiếp tục đi về phía phòng bệnh.
Bóng lưng của bậc tiền bối hăng hái lao ra tuyến đầu khiến các hậu bối càng thêm ngưỡng mộ. Các bạn học nhanh chóng đuổi theo thầy giáo như gà con theo gà mái.
Khoa Tim mạch Nhi II vì có nhân vật quan trọng đến nên người đông nghịt. Đối với sự kính trọng dành cho thầy Tào, người của Thủ Nhi không hề xa lạ. Thủ Nhi là bệnh viện trực thuộc thủ đô, thầy Tào cũng là người thủ đô, đã đến bệnh viện này hướng dẫn nhiều lần.
“Thầy Tào, để em giúp thầy.” Y tá trưởng tương đối bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703961/chuong-2724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.