Bác sĩ Hàn đang bóp bóng tuy không làm gì khác, nhưng chắc cũng không mệt, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, tỏ vẻ mệt mỏi rã rời.
Mệt tim thì mệt cả người.
Công việc lâm sàng tốn sức nhất là tinh thần. Nhịp độ cấp cứu quá căng thẳng sẽ làm tăng nhịp tim, tiêu hao thể lực toàn thân nhanh hơn gấp nhiều lần.
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát.
Tào Chiêu lại kiểm tra đồng tử của học sinh, vẫn ổn.
Rảnh rỗi quay đầu lại tính toán thời gian cấp cứu. Có lẽ quá trình cấp cứu khiến mọi người cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như hàng vạn năm, cứ chờ mãi mà không thấy tim bệnh nhân phục hồi. Trên thực tế, tính toán tổng thời gian, chưa đến 20 phút.
Cũng đúng, ba đại lão, chỉ cần mỗi người ép tim nhanh vài phút chắc chắn đã đầm đìa mồ hôi. Đang định đặt nội khí quản thì chưa kịp đặt.
Tào Đống lại nhận được điện thoại của cha mình.
“Ba đang trên đường đến, các con ở tầng mấy?” Tào Dục Đông hỏi con trai cả.
Bệnh viện Bình Hoài cách Thủ Nhi không quá xa, đi taxi không tắc đường thì mất khoảng hơn 20 phút là đến.
“Chúng con ở phòng mổ.” Tào Đống nói: “Tiếp theo sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh.”
“Tình hình bệnh nhân hiện giờ thế nào?” Tào Dục Đông hỏi lại.
“Tim đã đập trở lại, đang đợi cậu ấy tỉnh lại.” Tào Đống nói đến đây, nghĩ đến một vấn đề, hỏi nhị đệ: “Em đã thông báo cho gia đình cậu ấy chưa?”
“Để ba thông báo.” Tào Dục Đông nói. Nói đến đây, ông cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703956/chuong-2719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.