Muốn báo cáo với giáo sư, nghi ngờ người ta bị bệnh, dù sao cũng phải đưa ra số liệu thuyết phục. Giống như trước đây cô nghi ngờ chẩn đoán của ai đó, ít nhất cũng phải đưa ra một loạt bằng chứng thuyết phục.
Bây giờ là tình huống gì? Giống như cô muốn tìm bằng chứng về ông ngoại nhưng không tìm ra được, rơi vào bế tắc. Không có số liệu, hướng nghi ngờ chưa được thăm dò rõ ràng, nếu hướng điều tra không đúng thì sẽ không tìm ra vấn đề, không chỉ lãng phí công sức mà còn trở thành đứa trẻ la làng báo tin giả, lần sau nói người này có vấn đề sẽ không ai tin.
Bài học của mẹ Á Hi và cô Lưu Lạp vẫn còn đó.
Chỉ có thể nói cái gọi là năng lực “biết trước” của cô cũng giống như bác sĩ, được xây dựng trên cơ sở dữ liệu lớn, chỉ là bộ não của cô có thể phân tích và phán đoán chính xác hơn những người khác. Nếu bệnh nhân có bệnh quá tiềm ẩn, không có dấu hiệu nào trước khi phát bệnh, không có dữ liệu nào cho thấy bệnh, thì cái gọi là “biết trước” của cô cũng không lợi hại hơn bác sĩ là bao.
Sư huynh Đào đề nghị cô xây dựng nhiều cơ sở dữ liệu hơn, ý nghĩa nằm ở suy luận. Đôi khi ca bệnh của bệnh nhân khác có thể mang đến cho bác sĩ linh cảm để giải đáp vấn đề tưởng chừng như không có manh mối của một bệnh nhân khác, chính là ý này.
Hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong đầu cô hôm nay, thực chất là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703946/chuong-2709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.