Gió thổi mát lạnh.
Mũi Tào Chiêu bị ngón tay trưởng khoa Trương chọc không nhúc nhích.
"Bác sĩ Tào Chiêu, tôi không phản đối việc đưa đối thủ cạnh tranh vào để khơi dậy ý chí chiến đấu của giáo viên, học sinh trường chúng tôi. Vấn đề là, anh có nên báo trước cho nhà trường một tiếng để chúng tôi chuẩn bị tâm lý không?"
Thực ra, việc bệnh viện tạm thời tìm học sinh của các học viện y khoa khác để đủ đội hình thi đấu không phải bây giờ mới có, mà là đã có từ lâu, không chỉ mình Tào Chiêu làm vậy. Bệnh viện thực tập coi học sinh, nghiên cứu sinh như lao động miễn phí đã thành thói quen, không chỉ bắt học sinh tham gia các môn thể thao, mà còn cả các hạng mục văn nghệ. Nếu Bạn học Tạ và những người khác đến sớm hơn, chắc chắn sẽ bị anh kéo đi tham gia biểu diễn văn nghệ Tết Nguyên đán của bệnh viện.
"Sao anh không nói gì, bác sĩ Tào Chiêu?"
"Trưởng khoa Trương, tôi thừa nhận mình sai." Tào Chiêu nói giọng chán nản.
"Anh sai ở đâu?"
Anh sai ở chỗ đã nhìn lầm, sai ở chỗ hoàn toàn xem nhẹ lũ "trẻ con" này: “sai" ở chỗ lũ "trẻ con" này đã nhân cơ hội anh tạo ra mà vượt qua chính anh. Muốn anh tiếp tục thừa nhận sai lầm, là do lãnh đạo không giữ được thể diện chứ không phải anh không giữ được. Thể thao chỉ nói đến thắng thua, giống như kỹ thuật của bác sĩ, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Là học sinh trường bọn họ kém hơn người ta, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4703915/chuong-2678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.