Hình như sau khi nghe được tin gì đó, nét mặt anh lộ ra vẻ nghiêm túc đậm chất học thuật.
Một lúc sau, người nói chuyện điện thoại ở đầu dây bên kia mới nhớ đến sự tồn tại của cô, nhắc nhở anh hỏi: “Oánh Oánh tỉnh chưa?”
“Lúc nghe điện thoại, anh thấy em ấy vẫn đang ngủ, không đánh thức em ấy, muốn để em ấy ngủ thêm một chút.” Tào Dũng nói.
Nghe thấy giọng của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh vội vàng nhắm mắt lại. Biết rõ mình nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là không đúng.
“Anh về xem em ấy.” Nói xong, Tào Dũng cúp điện thoại, trong lòng vẫn luôn quan tâm đến cô. Quay người, anh rời khỏi ban công, kéo cửa kính ban công rồi quay trở lại phòng bệnh.
Một lúc sau, anh cúi đầu nhìn cô đang “ngủ” mà không nói gì.
Tạ Uyển Oánh không chịu đựng được vài giây, tự động đầu hàng, nhận ra mình ngốc nghếch.
Cô bị ngốc sao? Lại giả vờ ngủ trước mặt một chuyên gia kỹ thuật như sư huynh? Đây chẳng phải là tự rước họa vào thân sao? Không trách đôi khi cô cảm thấy mình không khác gì Hoàng sư huynh, đều là đồ ngốc.
Có thể gọi sư đệ là đồ ngốc, nhưng gọi cô thì không thể. Cô là người đầu tiên chỉ ra lỗi kỹ thuật của anh ngay lần gặp mặt. Khóe miệng Tào Dũng khẽ nhếch lên, vừa v**t v* lông mày nhíu lại của cô như muốn xoa dịu sự ấm ức, vừa nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi sao, Oánh Oánh? Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng thôi.”
Quá xấu hổ, Tạ Uyển Oánh mở mắt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4702164/chuong-2498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.