Bác sĩ đối với tình trạng bệnh nhân, đôi khi việc dự đoán và phán đoán bệnh tình thật sự dựa vào cảm giác kinh nghiệm. Nhị sư tỷ nói không sai, Tào sư huynh là danh y, chỉ là cảm giác kinh nghiệm của danh y càng đáng sợ, có thể dự đoán được viễn cảnh mà người khác không thấy được.
Thấy sư huynh không nói gì, Hà Hương Du nghi hoặc thúc giục: “Không cần đèn pin soi sao? Tào sư huynh, anh cần gì em đi lấy?”
Đối diện, hướng về phía cô truyền đến hai tiếng ho nặng nề.
Hà Hương Du lại nhanh chóng ngậm miệng lại như vòi nước bị khóa, không dám quay mặt đối diện với ánh mắt của vị thầy “tốt bụng” kia.
Nhìn thấy sư muội né tránh ánh mắt của mình, Đào Trí Kiệt nheo mắt lại, sắc mặt nghiêm nghị như vị giáo viên nghiêm khắc nhất.
Thái độ hoàn toàn nghiêm túc của Đào sư huynh đối với nhị sư tỷ, khiến Tạ Uyển Oánh tim đập thình thịch, không biết nhị sư tỷ đã làm gì khiến Đào sư huynh, một nam thần hay cười và là người thầy tốt bụng, lại biến thành biểu tình như vậy.
Tít ô tít ô, xe cứu thương thứ hai đến rồi.
Thấy đứa nhỏ này bắt đầu khó thở, nhân viên y tế tại hiện trường quyết định tiến hành đặt nội khí quản và kết nối máy thở đơn giản.
Trường hợp như Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ được đưa lên xe cứu thương đầu tiên. Tào Dũng khi bàn giao người bị thương cho đồng nghiệp trên xe cứu thương nói: “Đưa đến Phương Trạch đi.”
“Cần đưa đến Phương Trạch sao?” Đồng nghiệp nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4702150/chuong-2484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.