Rời khỏi cửa hàng váy cưới là lúc chiều tà, mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng, có chút ánh nắng xuyên qua tầng mây.
Tạ Uyển Oánh ngồi trên xe của sư huynh Tào.
Nhậm Sùng Đạt vốn đi cùng xe với cậu học trò cũ, giờ chuyển sang đi xe của Bạn học Ngụy, hai người không làm kì đà cản mũi nữa.
Những người khác tự lái xe đến thì tự lái xe về.
Khương Minh Châu và Vu Học Hiền muốn đi ăn tối dưới ánh nến, không vội về, nên đi đường khác.
Đường về Quốc Hiệp khá đông. Để về nhanh hơn, mấy chiếc xe đi đường vòng ngoài mong có thể rút ngắn thời gian. Đi được nửa đường thì bất ngờ gặp tắc đường. Không rõ tình hình phía trước ra sao mà lại tắc đường. Tào Dũng và mọi người định quay đầu tìm đường khác.
Điện thoại reo, sợ sư huynh liếc nhìn cô với ánh mắt bận rộn, Tạ Uyển Oánh quay mặt đi nghe máy.
“Tạ Uyển Oánh, là tôi, cậu còn nhớ tôi không?”
Là giọng của Trương Vi.
Tạ Uyển Oánh nghe, với thói quen nghề nghiệp của một bác sĩ, cô có thể nghe ra hơi thở của đối phương có chút bất thường, hơi thở gấp, như thể đang bị bệnh.
“Có chuyện gì, cậu nói đi.”
Nghe thấy lời này của cô, Trương Vi nói: “Cậu không định cúp máy chứ?”
“Nếu cậu thật sự muốn tôi cúp máy, tôi đương nhiên có thể cúp.” Tạ Uyển Oánh thẳng thắn nói. Bác sĩ sẽ xem xét tình huống để khám bệnh tại nhà. Nếu nghe thấy bệnh nhân cầu cứu mình mà cứ ậm ừ, đủ để chứng tỏ bệnh tình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4702140/chuong-2474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.