Cầm chắc kẹp cầm máu trong tay, cong đầu kẹp vào sâu hơn một chút, đi vào vết mổ để tách “thịt”, trên thực tế là dùng dụng cụ không sắc nhọn để tách mô, có thể tránh tổn thương mô của cơ thể càng nhiều càng tốt.
Đầu kẹp cong đi vào như lính gỡ mìn, vừa tách mô vừa thăm dò. Cho đến khi đầu dụng cụ truyền đến tay bác sĩ một cảm giác đột phá, chứng tỏ dụng cụ đã vượt qua các chướng ngại vật để đi vào khoang màng phổi. Khoang là một không gian, không có mô cản trở, vì vậy có cảm giác đột phá.
Sau khi khoang được mở ra, khí và dịch tiết từ từ thoát ra theo vết mổ.
Mọi người nhìn thấy bước này, ai nấy đều thót tim nghĩ, Đừng chọc nhầm chỗ, hoặc là gây chảy máu nhiều.
Chỉ thấy nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay còn lại của mổ chính đã nhận lấy kẹp cong khác do y tá đưa, kẹp ống dẫn lưu đưa vào vết mổ, theo đường đi của kẹp cong trước đó để đưa vào.
Cuối cùng thì sao? Y tá nối ống dẫn lưu với bình dẫn lưu.
Trong nước ở bình dẫn lưu có bọt khí sủi lên, chứng tỏ khí trong khoang màng phổi đã được dẫn ra ngoài.
Động tác này rất thành thạo, chứng tỏ người thực hiện đã ghi nhớ các bước vào tận xương tủy, căn bản không cần người khác nhắc nhở.
Triệu Triệu Vĩ và những người khác vẫn chưa thở phào, chỉ có khí thoát ra là chưa đủ.
Còn dịch tiết thì sao?
Mọi người đều đang chờ đợi quan sát.
Đoạn Tam Bảo, người đứng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4693829/chuong-2313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.