Thấy giáo sư Đàm có chuyện muốn nói, Tạ Uyển Oánh lắng nghe.
“Chỉ số bạch cầu của cậu bé hơi cao trong xét nghiệm tối qua. Cần phải tiêm một liệu trình, trong thời gian này chú ý cho cậu bé nghỉ ngơi, ăn uống cẩn thận.” Đàm Khắc Lâm nói.
“Vâng ạ, giáo sư Đàm.” Tạ Uyển Oánh lấy sổ tay nhỏ ra ghi chép.
Những người khác nói với cô: “Mẹ em đi mua bữa sáng rồi. Biết em có thể quay lại, nên đã đi mua đồ ăn ngon cho em.”
Mẹ cô luôn thương cô, mỗi lần gọi điện đều lo lắng nhất là con gái không ăn uống được. Chắc là biết cô không biết nấu ăn, cảm thấy cô khó mà ăn được đồ ngon, sợ cô bị đói. Đây là đặc điểm của đa số các bậc cha mẹ trong nước, không sợ gì khác, chỉ sợ con cái ăn uống không ngon miệng.
Các giáo sư khác đã đi rồi, Tạ Uyển Oánh ngồi cùng giáo viên hướng dẫn chờ mẹ cô quay lại.
“Mẹ em trẻ thật đấy.” Nhậm Sùng Đạt khen.
Giáo viên hướng dẫn lại khen mẹ cô trẻ. Tạ Uyển Oánh không khỏi mỉm cười. Thực ra, mẹ cô không hề trẻ. Năm nay đã ngoài 50. Mẹ cô kết hôn muộn chứ không phải sớm.
Cô học trò này thật sự cầu thị, Nhậm Sùng Đạt đành phải giải thích: “Mẹ em nói chuyện vui vẻ, hoạt bát, nên trông trẻ hơn.”
So với mẹ và bạn thân, Tạ Uyển Oánh thừa nhận mình không biết nói chuyện, điểm này không giống mẹ cô nhất.
Nhậm Sùng Đạt cân nhắc xem có nên nói với học trò hay không, ấn tượng của Tạ mụ mụ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4689807/chuong-2180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.