“Có chuyện gì vậy, mẹ nuôi?” Ngô Lệ Toàn hỏi. Vị Phật bên ngoài kia đúng là hơi khó đối phó, nhưng cũng không cần phải sợ.
“Nói thật với con, Lệ Toàn, quà cáp mẹ mang theo không nhiều lắm.” Tôn Dung Phương mở một trong hai túi hành lý, lấy ra đặc sản quê nhà. Bên trong toàn là bánh nếp, kẹo và các loại đồ ăn vặt, ngoài ra, thứ chiếm nhiều diện tích nhất trong túi là một con vịt quay Tùng Viên. Người Tùng Viên nào cũng biết vịt quay Tùng Viên nổi tiếng cả nước, là đặc sản địa phương, món ngon nhất.
“Mẹ nuôi, mẹ mang nhiều đồ như vậy đến đây làm gì?” Ngô Lệ Toàn nói.
“Nhiều gì đâu.” Tôn Dung Phương lo lắng mang không đủ. Bà nghĩ con gái học tập ở đây chắc chắn được các thầy chăm sóc, nên mua chút quà đến cảm ơn là phải. Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của bà là nghĩ, Sao nhiều thầy thân thiết với con gái bà vậy? Đến cả một nhóm người?
“Con nói xem nên tặng con vịt này cho ai? Tặng cho bác sĩ Đào sao?” Tôn Dung Phương hỏi ý kiến con gái nuôi.
Bên ngoài nhiều thầy quá, bà không biết ai thân thiết với con gái bà nhất.
Ngô Lệ Toàn thầm nghĩ, câu hỏi này quá khó trả lời. Mẹ nuôi không biết, phát tiểu của cô quen biết quá nhiều đại lão, tất cả các đại lão đều quen biết. Nhóm người bên ngoài chỉ là một nhóm nhỏ trong số đó.
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của con gái nuôi, Tôn Dung Phương đầy đầu dấu chấm hỏi.
“Bác gái.” Tào Dũng đến gõ cửa phòng, đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4689762/chuong-2135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.