“Bác sĩ Tào.” Bác sĩ Hồ nói với anh, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Có phải anh quá khiêm tốn không, bác sĩ Tào.”
Tào Dũng nghĩ, Hửm? “Ban đầu tôi cũng nghĩ không thông, tại sao bác sĩ Tống của trường chúng tôi lại cứ nhất quyết muốn chạy tới học tập theo anh.”
“Bây giờ tôi hiểu rồi, anh là quá khiêm tốn. Rõ ràng lợi hại hơn bác sĩ Tống của trường chúng tôi nhiều.” Lời này của bác sĩ Hồ cho thấy bà trong lúc phẫu thuật không hoàn toàn ngủ mê, có nghe thấy các bác sĩ khác trao đổi một vài thông tin với nhau.
Tào Dũng bình tĩnh đáp lời: “Tôi cần phải học hỏi từ các bác sĩ khác.”
Xúc giác của anh có tốt đến đâu, cũng chỉ là tốt khi làm phẫu thuật, trước kia suýt nữa đã chẩn đoán sai bệnh nhân trước mặt sư muội nhỏ. Làm bác sĩ cần phải toàn diện, không phải chỉ cần phẫu thuật giỏi là được.
Bác sĩ Hồ nghe xong lời anh, nói: “Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người các anh, bao gồm cả bác sĩ Tạ Uyển Oánh.”
Đi đến cửa phòng bệnh, Tạ Uyển Oánh nghe được lời này, quay người đi, cảm thấy da mặt hơi ngượng. Hôm nay thông qua sự đối lập rõ ràng với sư huynh Tào, cô đã cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là chênh lệch thực lực.
Kiểm tra xong cho bệnh nhân, ngẩng đầu lên dường như có thể thấy bóng dáng ẩn mình của cô, Tào Dũng nhíu nhíu mày.
Điện thoại di động vang lên.
Tào Dũng từ trong túi áo blouse trắng móc điện thoại ra.
Xong việc, Địch Vận Thăng gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4689730/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.