Lời mời gọi này rất hấp dẫn, Tạ Uyển Oánh có chút động lòng, suýt nữa đồng ý.
Chu Tuấn Bằng tinh ranh, bắt được biểu cảm trên khuôn mặt cô, rõ ràng muốn dụ dỗ cô nàng chỉ biết học hành này, chỉ cần ném ra mồi nhử học thuật.
Đi cùng tiền bối đến cửa khu bệnh rồi đường ai nấy đi. Tiền bối xuống tầng 3 vào phòng mổ, cô lên tầng 9 khoa Thần kinh.
Phòng bệnh của bác sĩ Hồ không khó tìm.
Hoa do đồng nghiệp gửi tặng được đặt trên tủ đầu giường của bác sĩ Hồ. Bác sĩ Hồ tuy không nhìn thấy nhưng có thể ngửi thấy mùi hoa.
Lưu tiên sinh xin nghỉ phép để chăm sóc vợ. Đến giai đoạn này của cuộc đời, hai vợ chồng già, nắm tay nhau vượt qua khó khăn là điều ý nghĩa nhất đối với cặp vợ chồng đã đồng cam cộng khổ hơn nửa đời người.
“Thầy Hồ.” Tạ Uyển Oánh đến gần giường.
Nghe thấy tiếng cô, bác sĩ Hồ quay đầu lại, nhìn cô, nếu có thể nhìn rõ thì sẽ thấy rõ hơn một chút, nói: “Hôm nay em cột tóc.”
Không đi làm, không có việc gì, tóc làm theo kiểu thư thái, cột đuôi ngựa tùy tiện.
Tạ Uyển Oánh cảm thấy mắt của bệnh nhân có vẻ đỡ hơn, hỏi: “Thầy Hồ, mắt của thầy ...”
“Sau khi nhập viện, bác sĩ Tào kê đơn thuốc cho tôi uống, cũng lạ, uống vào thấy mắt dễ chịu hơn một chút.” Bác sĩ Hồ nói, đây cũng là lý do bà kiên trì để Tào Dũng điều trị.
“Bác sĩ Tào thật thần, nói không cần tiêm, chỉ uống thuốc viên.” Lưu tiên sinh nói thêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684424/chuong-2071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.