Ý của Tạ Uyển Oánh cần phải suy nghĩ kỹ. Cô ấy muốn nói, đứa bé lớn lên thế nào không quan trọng, quan trọng là được nuôi dạy ra sao, phẩm chất, học thức, tu dưỡng như thế nào.
Tạ Uyển Oánh vẫn luôn tư duy lý trí. Lâm Hạo và Lý Khải An không nói gì nữa.
“Khụ khụ.” Nhậm Sùng Đạt đến gần ho hai tiếng.
Ba học sinh quay đầu lại thấy thầy phụ đạo, giật mình đồng thanh kêu lên: “Thầy Nhậm, thầy làm chúng em giật mình.”
Mấy đứa nhóc này, càng ngày càng không biết lựa lời nói chuyện với thầy.
Nhậm Sùng Đạt liếc nhìn ba người bọn họ, nói: “Các em ở sau lưng bàn tán về con của sư huynh sư tỷ, cẩn thận kẻo vách có tai.”
Không dám! Ba người vội vã xua tay với thầy phụ đạo. Họ không nói xấu con của sư huynh sư tỷ.
Hơn nữa, không tin thầy phụ đạo không tò mò về việc đứa bé giống bố hay giống mẹ.
Nhậm Sùng Đạt đến gần l*иg ấp, quan sát con của người bạn cũ.
Ôi, xem ra đứa bé này khi sinh ra đã phải chịu tội, da có dấu hiệu thiếu oxy, đáng thương đang phải thở oxy. Nghe nói trước đó đã hít phải nước ối, e là sẽ bị nhiễm trùng sốt.
“Bác sĩ trực đâu?” Nhậm Sùng Đạt ngẩng đầu hỏi, muốn hỏi ý kiến chuyên môn của khoa nhi.
Tạ Uyển Oánh nói với Thầy Nhậm: “Thầy Nhϊếp đang trên đường quay lại, đã gọi điện thoại hướng dẫn bác sĩ trực tiêm Cephalosporin cho bé.”
Thấy đứa bé đã được dùng thuốc kịp thời, Nhậm Sùng Đạt hơi yên tâm.
Két một tiếng, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684414/chuong-2061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.