Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Tạ Uyển Oánh, tất cả đều đang chờ đợi, chờ cô nói gì đó.
“Thầy, thầy chuẩn bị xong chưa, con sẽ đẩy.” Tạ Uyển Oánh không nói lời nào thừa thãi, cho thấy ý chí kiên định, chứng tỏ trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả, sẵn sàng đón nhận bất kỳ nhiệm vụ nào mà thầy giao.
Câu trả lời của học sinh này khiến Đỗ Hải Uy rất hài lòng nghĩ, Tốt lắm, học sinh này biết rõ mình đang làm gì, tại sao lại trở thành bác sĩ. Trở thành bác sĩ cần phải có tư duy rõ ràng. Đôi khi, thực sự chỉ có bản thân mình mới có thể làm, không ai có thể thay thế được.
Trong tình huống hiện tại, nếu Tạ Uyển Oánh không kiên trì thêm một chút, em bé rất có thể sẽ chết.
Những người khác muốn đột ngột tiếp quản công việc này của cô là rất khó, khó ở chỗ không thể nhanh chóng nắm bắt được vị trí của em bé trong tử ©υиɠ như cô, khó ở chỗ không giống như các bước trước, cô đã có thể hình thành mối quan hệ hợp tác với Thầy Đỗ, nếu người khác thay thế cô thì cần phải tìm hiểu lại nhịp điệu của Thầy Đỗ. Tất cả những điều này đều cần thời gian.
Nhưng tình hình hôm nay là không thể lãng phí một phút một giây nào.
Ánh mắt Tạ Uyển Oánh lạnh lùng, cô, người vẫn luôn phụ trách sờ tử ©υиɠ của người mẹ, cũng là người hiểu rõ nhất tình trạng của em bé trong bụng mẹ lúc này, giống như Thầy Đỗ.
Không cần thầy lên tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684400/chuong-2047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.