Hoàng Chí Lỗi chưa đi, đến bên cạnh tiểu sư muội quan tâm hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, ăn sáng Tào sư huynh mua ạ.” Tạ Uyển Oánh thành thật trả lời Hoàng sư huynh.
Nhận được câu trả lời này của cô, Hoàng Chí Lỗi đẩy kính lên, ánh sáng lấp lánh trên tròng kính nghĩ, Hóa ra tiểu sư muội và Tào sư huynh đã gặp nhau rồi.
Tào Dũng nhận bệnh án do người nhà đưa, mở ra, cần thận đọc kỹ.
Hoàng Chí Lỗi mời bệnh nhân và người nhà ngồi trên ghế sofa.
Bác sĩ xem bệnh án cần một chút thời gian.
Tạ Uyển Oánh đi rót nước ấm cho Hồ bác sĩ và chồng uống.
Ngồi xuống ghế làm việc, Tào Dũng rút bút máy cài trên túi áo blouse trắng, bình tĩnh, vừa xem bệnh án vừa ghi chú những điểm quan trọng.
Trong lúc chờ bác sĩ lên tiếng, tâm trạng của bệnh nhân và người nhà rất bất an, không khác gì tù nhân chờ tuyên án. Lúc này, một câu nói của bác sĩ dường như có thể quyết định kết cục cuộc đời của bệnh nhân.
Lưu tiên sinh uống hai ngụm nước an ủi ừng ực, càng uống càng khát, nỗi lo lắng trong lòng không thể nào nguôi ngoai trước khi có kết luận.
Hồ bác sĩ không cầm cốc, không uống nước, như tiên nhân không đói không khát.
Để giảm bớt căng thẳng cho Thầy Hồ, Tạ Uyển Oánh nói về đứa bé tối qua: “Sáng nay em có gọi điện hỏi NICU, hỏi La sư huynh, mọi người đều nói các chỉ số của đứa bé qua đêm đều rất tốt, máy thở rất hiệu quả, thuốc cũng hiệu quả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684361/chuong-2008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.