Nhận được yêu cầu của người nhà này, ánh mắt của mọi người không tự chủ được rơi vào người Tạ Uyển Oánh.
Nhϊếp Gia Mẫn, Phó Hân Hằng và những người khác đều nghĩ, nói với Tào Dũng một câu thông qua người khác, không bằng để cô nói chuyện với Tào Dũng một lời sẽ chắc chắn hơn.
Ánh mắt các thầy cô chiếu tới, Tạ Uyển Oánh nghĩ việc nhỏ như gọi điện thoại này không cần các thầy cô làm, là việc của học sinh. Đêm nay đã quá muộn, ghi lại số điện thoại của Lưu tiên sinh, ngày mai sẽ giúp người nhà liên hệ với Tào sư huynh.
Ăn khuya xong, Thường Gia Vĩ muốn nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với Bạn học Tạ bằng cách bàn chuyện nhà, thì đột nhiên có điện thoại gọi đến khiến anh ta phải từ bỏ. Lúc đi quay đầu lại nhìn, thấy cô đi về phía phòng bệnh.
Trước khi về trường, Tạ Uyển Oánh vẫn canh cánh trong lòng, lại đi xem tình hình cấp cứu của đứa bé sau đó, nếu không sẽ không yên tâm.
Sắc mặt của đứa bé dần dần hồng hào, tay chân không còn lạnh ngắt như kem nữa. Sự chuyển biến tốt đẹp rõ ràng như vậy, có công lao của Thầy Nhϊếp, có sự nỗ lực hết mình của Thầy Hồ, có tình mẫu tử vĩ đại và sự hy sinh của người mẹ dành cho sinh mệnh của đứa trẻ. Cảnh tượng này, khiến mọi người cảm thấy vui mừng sâu sắc.
Dòng nước lạnh vẫn chưa giảm bớt. Mùa đông phương Bắc dài đằng đẵng, không giống phương Nam, thời điểm lạnh nhất chỉ có một tháng.
Sáng nay lại có tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684355/chuong-2002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.