Bác sĩ Hồ chạy đến, hỏi cô: “Tình hình người bị thương thế nào?”
“Có thể là xuất huyết não cấp tính.” Tạ Uyển Oánh báo cáo với thầy, lấy đèn pin ra soi đồng tử của bệnh nhân.
Trong đêm tối mịt mùng, ánh sáng yếu ớt của đèn pin chỉ có thể xua tan một chút bóng tối, không thể soi sáng hy vọng.
Quan sát hai lần, Tạ Uyển Oánh xác định, đồng tử bệnh nhân giãn nở, không có phản xạ ánh sáng, đây là xuất huyết não nghiêm trọng, có thể tử vong? Một luồng khí lạnh chạy qua đáy lòng Tạ Uyển Oánh.
Tình trạng của người bị thương này còn thảm hơn chị Từ lúc đó, chắc là không cứu được.
Như vừa nói với bác sĩ Hồ, năng lực của cô và Tống Học Lâm đôi khi giống như tiếng kèn của Tử Thần, cuối cùng chỉ có thể bất lực.
Không, cô phải cố gắng đến cùng, đó là ý nghĩa của việc cô được sống lại.
Tạ Uyển Oánh đặt tay lên bụng thai phụ, cảm nhận sự chuyển động của sinh linh bé nhỏ bên trong. Vừa rồi khi mở cửa xe, cô đã thấy người mẹ này trong giây phút cuối cùng vẫn ôm bụng, muốn bảo vệ đứa con của mình.
“Chấn thương sọ não nặng, là tai nạn giao thông, chắc chắn còn có những vết thương khác, rất phiền phức.” Bác sĩ Hồ nghe cô báo cáo tình hình của thai phụ và thai nhi, nhanh chóng đưa ra phán đoán giống cô, nói: “Hiện tại chỉ có thể đưa đến bệnh viện gần nhất xem có cách nào cứu đứa trẻ không.”
Lúc này rất cần xe.
Xe cứu thương chưa đến, xe cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684333/chuong-1980.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.