Xe đến Quốc Trắc lúc gần 6 rưỡi tối.
Tạ Uyển Oánh và Tả Lương không ăn tối, vội vàng lên khoa thăm bệnh nhân.
Trong phòng bệnh, cô Mẫn có thể ngồi dậy tự rót nước uống. Nghe thấy tiếng gọi, quay lại thấy có khách đến thăm thì rất vui mừng, nói: “Oánh Oánh, cháu đến rồi, mau ngồi đi.”
“Cô Mẫn, cô thấy người thế nào rồi, đỡ hơn chưa?” Bác sĩ Tả Lương hỏi.
“Chào bác sĩ Tả. Các anh còn đặc biệt đến thăm tôi nữa. Mau ngồi đi, mau ngồi đi.” Cô Mẫn tỏ vẻ bất ngờ và cảm kích.
Hai bác sĩ thấy bệnh nhân tiếp đón họ, cử chỉ hành vi không có gì bất thường. Có thể thấy, mặc dù bệnh nhân bị rối loạn ý thức trong thời gian ngắn, nhưng sau khi tỉnh lại, chức năng não không bị ảnh hưởng. Tóm lại, Tả Lương cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần bệnh nhân không sao là mọi chuyện đều ổn.
Tạ Uyển Oánh đến gần giường bệnh bắt tay cô Mẫn, thấy cô Mẫn sắc mặt hồng hào, tinh thần tốt, không khỏi mỉm cười từ tận đáy lòng.
Cô Mẫn cảm ơn cô: “Cô nghe cháu trai cô nói, là cháu đề nghị họ đưa cô đến Quốc Trắc điều trị. Bác sĩ ở đây đều nói cô chuyển viện kịp thời nên mới hồi phục nhanh.”
Trình độ chuyên môn của các bác sĩ ở Quốc Trắc rất cao. Đưa cô Mẫn đến đây là đúng. Tạ Uyển Oánh cũng nghĩ vậy.
“Bác sĩ Tả, có ghế đấy, anh ngồi đi.” Cô Mẫn quay lại, nhiệt tình tiếp đón bác sĩ điều trị của mình ở Bắc Đô 3.
“Tôi không khách sáo.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4684322/chuong-1969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.