Đào sư huynh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay cô với ánh mắt mỉm cười nghĩ, Định báo tin à? Tạ Uyển Oánh vội vàng cất điện thoại vào túi.
Giờ ăn trưa
Phan Thế Hoa lo lắng theo sau phụ đạo viên. Không giống Tạ Uyển Oánh, đây là lần đầu tiên cậu được thầy cô và các sư huynh mời đi ăn cơm bên ngoài.
Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng nghe nói tình hình, liền giao hộp cơm cho Cảnh Vĩnh Triết rồi rời đi.
Bữa tiệc hôm nay chắc chắn sẽ không yên bình.
Liễu Tĩnh Vân và Hồ Chấn Phàm đã đặt một phòng nhỏ ở khu ăn uống đối diện bệnh viện, đợi Tạ Uyển Oánh đến ăn cùng. Đợi mãi, người đến rồi thì lại thấy xuất hiện một loạt người không báo trước, hai người lập tức biến thành gỗ.
“Sư tỷ, thầy Nhậm nói không cần gọi điện thoại cho chị.” Tạ Uyển Oánh giải thích với đại sư tỷ và anh Hồ lý do cô không thể báo trước.
“Các em đặt phòng riêng rồi. Giữa trưa người ăn không đông lắm, không sợ thiếu chỗ. Buổi chiều mọi người phải đi làm, thời gian ăn cơm không dài, thêm mấy cái ghế cũng được, nên không cần phải báo trước làm gì.” Nhậm Sùng Đạt nói: “Bữa trưa này, tôi mời.”
“Không không không, thầy Nhậm, thầy khách sáo quá, đương nhiên là chúng em mời ạ.” Liễu Tĩnh Vân vội vàng nói với thầy và các sư huynh. Nói xong, cô hiểu rõ những gì Nhậm Sùng Đạt nói chỉ là cái cớ, lý do thực sự là vì vị Phật kia đến. Cô thầm nghĩ, cũng tốt. Cô quản không được một số thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680645/chuong-1957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.