Đi theo tiền bối, Tạ Uyển Oánh hào hứng thảo luận về ca bệnh: “Giáo sư Thường sau khi xem phim chụp tối qua có cho rằng bệnh nhân có khả năng bị di căn ung thư không?”
Tối qua, bạn học Cảnh đã bị khả năng này làm cho hoảng sợ, nếu giáo sư có thể giải thích lý do sớm một chút thì tốt hơn.
Thường Gia Vĩ lại nhớ đến một chuyện quan trọng khác: “Giáo sư Phó của em sáng nay chắc vẫn chưa ăn sáng. Chúng ta phải mua đồ ăn cho anh ấy. Em gọi món đi, giống như tối qua. Anh thấy em rất biết cách gọi món cho người khác.”
“Giáo sư Thường.” Tạ Uyển Oánh nghi ngờ anh ta không nghe thấy cô nói.
Buổi sáng nắng đẹp, thay vì nói chuyện học thuật khô khan và bệnh tật, lại muốn thảo luận về ẩm thực. Thường Gia Vĩ nói với cô về tầm quan trọng của cái bụng: “Anh đói. Em không đói sao? Em không đói, giáo sư Phó của em cũng đói."
Tiền bối không giống cô, là đang đói bụng, Tạ Uyển Oánh suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Vâng, giáo sư Thường. Thực ra em không biết sở thích của giáo sư. Giáo sư Thường luôn đi cùng với giáo sư Phó, chắc chắn anh hiểu rõ hơn em về sở thích ăn uống của giáo sư Phó.”
“Em muốn biết giáo sư Phó của em thích ăn gì sao?” Nói rồi, Thường Gia Vĩ cố tình ghé sát mặt vào cô, quan sát biểu cảm của cô.
Cô rất muốn lấy lòng giáo sư Phó, vì mục tiêu của cô là khoa Ngoại l*иg ngực. Vấn đề là, cô không thể trực tiếp trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680578/chuong-1890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.