Cô Mẫn kể tiếp câu chuyện: “Lúc đó tình hình là như thế này, chỉ tiêu đề cử học y chỉ có một suất, nhưng người muốn học chắc chắn rất nhiều, có hơn một trăm người đăng ký. Cuối cùng, chỉ có sáu người được tham gia kỳ thi tuyển. Mẹ cháu đã nỗ lực như vậy, mọi người đều rất tin tưởng cô ấy, vì vậy đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao kết quả cuối cùng cô ấy lại thi được điểm thấp nhất.”
Mẹ cô thi được điểm thấp nhất? Tạ Uyển Oánh nhíu mày, cảm thấy hơi khó tin. Vì theo những gì cô thường nghe ông ngoại nói, mẹ cô từ nhỏ học rất giỏi, nếu không phải gặp phải thời kỳ biến động đó, hoàn toàn có thể thi đại học như cô.
“Dì ơi, dì nghĩ tại sao mẹ cháu lại thi không tốt?” Tạ Uyển Oánh cẩn thận hỏi cô Mẫn, nhận ra đối phương có chuyện muốn nói với cô nên mới cố tình tìm cô đến.
Đột nhiên gặp được con gái của người bạn cũ trong những ngày cuối đời, cô Mẫn cảm thấy đó là sự sắp đặt của số phận, thở dài một tiếng. Cô nắm lấy tay Tạ Uyển Oánh, nói: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi. Bây giờ cháu trở thành bác sĩ coi như đã hoàn thành giấc mơ dang dở năm xưa của mẹ cháu.”
Tạ Uyển Oánh gật đầu, ước mơ của cô cũng có một phần là do mẹ cô thúc đẩy, cũng là ước mơ của mẹ cô.
“Bây giờ tôi nói cho cháu biết chuyện này, sau đó có nói cho mẹ cháu hay không, cháu tự quyết định nhé.” Cô Mẫn tin tưởng giao quyền lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680527/chuong-1839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.