“Không sao, không có chuyện gì xảy ra.” Tạ Uyển Oánh liên tục trả lời tiền bối hai câu.
“Thật sự không có chuyện gì xảy ra sao?” Thường Gia Vĩ hỏi lại cô: “Tôi nghe nói em bị người nhà bệnh nhân làm phiền, còn nói muốn khiếu nại em. Em còn nói không có chuyện gì?”
“Người nhà bệnh nhân chỉ là tâm trạng nhất thời không tốt, nói chuyện hơi thô lỗ một chút.”
“Tạ Uyển Oánh, em không cần bao che cho họ. Tôi nghe nói là anh ta muốn đánh em, anh ta có đánh em không?”
Ngay cả giáo sư Thường cũng nói vậy. Tạ Uyển Oánh không dám cãi lại nữa.
“Bây giờ em đang ở đâu, còn ở cấp cứu Bắc Đô 3 không?” Thường Gia Vĩ hỏi cô với giọng điệu như muốn chạy đến Bắc Đô 3 tìm cô.
“Sư huynh Tào đang lái xe đưa em về trường, bây giờ em đang trên xe.” Tạ Uyển Oánh thành thật trả lời.
Tào Dũng lái xe đưa cô về. Thường Gia Vĩ nhếch mép, nghe mà khó chịu, không hiểu sao Tào Dũng lại nhanh nhạy hơn cả anh ta, một người ở Bắc Đô.
Chuyện này phải nói đến việc cô ngốc nghếch thành thật khai báo khi nghe điện thoại của sư huynh Tào.
“Oánh Oánh, chiều nay anh đã nói với em rồi, giáo sư Phó và anh đều là người Bắc Đô, quen biết rất nhiều người ở Bắc Đô. Em có chuyện gì cứ tìm chúng tôi giúp em giải quyết.” Thường Gia Vĩ nói với cô, nhất định phải nói những lời này trước mặt Tào Dũng.
Tạ Uyển Oánh ừm ừm, lại một lần nữa lịch sự cảm ơn sự quan tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680520/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.