Chỉ có loại đàn ông nghèo kiết xác như Triệu Văn Tông mới không có phụ nữ nào để ý.
Triệu Văn Tông đập bàn hai cái, từ trước đến nay lịch sự nho nhã, anh ta cũng bị lời Hồ Hạo nói chọc giận đến mức độ quá đáng: “Đây là vấn đề liên quan đến nhân phẩm!”
Không cần lấy giàu nghèo để che giấu phẩm đức bại hoại, nhân phẩm sa đọa.
“Thôi đi, anh tưởng mình là học sinh tiểu học à?” Hồ Hạo nói.
Đều là người trưởng thành, lăn lộn trong xã hội, lời thầy cô dạy chỉ nói làm sao tốt chứ không dạy làm sao hư.
“Anh dám nói anh không làm chuyện xấu.” Triệu Văn Tông giống như Tạ Uyển Oánh, vừa tức giận vừa đau lòng hỏi anh ta: “Anh tự hỏi bản thân mình đi. Nếu người ta thật sự mang thai con của anh, có phải con anh hay không, anh lại muốn bỏ con mình, anh còn là người không?”
“Sao tôi không phải người. Nếu anh biết tôi căn bản không muốn cô ta mang thai con tôi, tôi bị cô ta gài bẫy, anh sẽ phát hiện tôi mới là người tốt còn cô ta căn bản không phải người tốt. Làm sao tôi có thể để loại người như cô ta làm mẹ của con tôi?”
“Chuyện là thế nào?” Triệu Văn Tông lắp bắp hỏi.
Người nghèo nào có cuộc sống giải trí phong phú, nào có nhiều trải nghiệm xã hội muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày chỉ biết hai điểm một đường, nhà và cơ quan. Hồ Hạo từ trước đến nay vẫn khinh thường người bạn học nghèo kiết xác này.
“Dù thế nào, hai người các anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4668162/chuong-1814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.