Nhiệt huyết của Chu Hội Thương không giống như bạn học cũ Phó Hân Hằng che che đậy đậy, mà là thể hiện ra bên ngoài.
Làm bác sĩ quay lại nói về ca bệnh, Thường Gia Vĩ trực tiếp quát một tiếng vào người nhà bệnh nhân giống như đang choáng váng kia: “Còn ngẩn ra làm gì? Mau dẫn người lên thủ đô chữa trị!”
Cảnh Vĩnh Triết cả người run lên một cái, bật dậy, lao ra khỏi quán cà phê.
Thấy vậy sợ bạn học xảy ra chuyện, Tạ Uyển Oánh vội vàng chạy theo ra ngoài đồng thời gọi điện thoại cho giáo viên phụ đạo.
Nhậm Sùng Đạt nhận được điện thoại, đầu muốn ngây ra, trách cứ nói: “Sáng nay thầy vừa hỏi em có chuyện gì không báo cáo không, em bảo thầy không có!”
Biết ngay cái tính một chiều này của cô, không thể nào hiểu được hàm ý trong câu hỏi của thầy giáo này.
“Thầy Nhậm, là thế này...” Tạ Uyển Oánh không biết làm sao để biện giải cho mình. Nói thầy Nhậm hẳn là sớm biết em trai bạn học Cảnh bị bệnh, điều này có nghĩa là thầy Nhậm cũng có khả năng chẩn đoán sai, chẩn đoán thiếu sót.
Nhậm Sùng Đạt vuốt trán, Cảnh Vĩnh Triết sau đó cũng không nói với ông về tình trạng bệnh của em trai mình xấu đi, chỉ nói cẳng chân tiếp tục đau. Chỉ có thể nói, ông làm bác sĩ không đủ cẩn thận như bạn học Tạ để phân biệt yêu cầu thật giả của bệnh nhân, cần phải cẩn thận phân biệt triệu chứng.
Là lỗi của ông.
“Thầy cùng cậu ấy về quê đón em trai cậu ấy đến đây khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4668158/chuong-1810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.