Bạn học Tạ là người bận rộn. Mọi người tại hiện trường đã nhìn ra.
“Oánh Oánh, nhiều người tìm cậu như vậy. Tớ nghĩ mời cậu ăn bữa cơm cũng khó.” Thường Gia Vĩ dựa lưng vào ghế, cảm khái vạn phần.
Tạ Uyển Oánh cười một tiếng: “Thầy Thường thầy quá thích đùa rồi.”
Nghĩ thầy Thường thầy là ai, muốn mời một học sinh ăn cơm ai dám từ chối.
Thường Gia Vĩ thẳng lưng, bắt lấy lời này của cô: “Nói rồi nhé, lần sau tớ hẹn cậu, cậu phải ra mặt nể mặt tớ đấy.”
Cảnh Vĩnh Triết liếc nhìn tình hình trước mắt, nhớ lại lời dặn của các nam sinh trong lớp, cần phải đề phòng một đám người xấu muốn theo đuổi nữ học bá của lớp họ.
Tạ Uyển Oánh nghĩ đến bạn học Cảnh đang lo lắng cho bệnh tình của em trai mình, lập tức nắm lấy cơ hội này nói với Thường Gia Vĩ: “Thầy Thường, không phải thầy mời em ăn cơm, mà là em mời thầy ăn bữa cơm, hy vọng thầy có thể giúp em xem bệnh án của một bệnh nhân.”
Chuyện này có gì khó. Điều khó là, bạn học Tạ mời ông giúp xem bệnh án. Thường Gia Vĩ nhếch miệng cười, đưa tay ra: “Đưa đây. Bệnh gì? Thoát vị đĩa đệm thắt lưng à?”
“E là có chút nghiêm trọng.”
Thường Gia Vĩ liếc nhìn cô một cái nghi vấn.
“Dần dần xấu đi đến mức sắp liệt.” Nói xong, được sự đồng ý của bạn học Cảnh, Tạ Uyển Oánh đưa bệnh án của bệnh nhân vào tay đối phương.
So với việc xem bệnh án, Thường Gia Vĩ rõ ràng quan tâm hơn đến câu nói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4668156/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.