Cái gì? Ông nói cái gì? Ông muốn lừa ai? Ông muốn lừa lãnh đạo? Tôi là lãnh đạo của ông, nếu không nhìn ra ông đang làm gì, thì sao tôi có thể làm lãnh đạo của ông được? Phương chủ nhiệm không nói nhiều, vài ánh mắt sắc bén bắn vào mặt bác sĩ Chu, như mũi khoan điện muốn khoan vào đầu bác sĩ Chu. Mồ hôi túa ra trên trán bác sĩ Chu. 
“Bác sĩ Chu.” Phương chủ nhiệm gõ tập tài liệu, như một người mẹ thúc giục con mình nhanh chóng sửa sai. 
Bác sĩ Chu quay lại làm việc, lấy thuốc ra, tiêm thêm thuốc tê cho bệnh nhân. 
Sau khi thuốc được tiêm vào, tiếng rêи ɾỉ của bệnh nhân dần dần dừng lại. 
Các bác sĩ phẫu thuật đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tiếp tục phẫu thuật. 
Chỉ có bác sĩ Chu là không thể thở phào, ngược lại mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều, như mưa như trút. 
 Kết quả như vậy càng chứng minh ông ta vừa rồi đã làm sai điều gì. 
“Bác sĩ Chu.” Phương chủ nhiệm nghiêm khắc ra lệnh cho bác sĩ Chu: “Sau khi phẫu thuật xong, ông đến văn phòng của tôi, chúng ta cần nói chuyện.” 
Lãnh đạo yêu cầu nói chuyện chắc chắn không phải là điều tốt. 
Bác sĩ Chu vội vàng bước đến chỗ lãnh đạo, biện minh cho mình: “Phương chủ nhiệm, lúc nãy ông không có mặt, không biết tình hình của bệnh nhân này.” 
“Tình hình bệnh nhân như thế nào?” 
“Cô ấy lớn tuổi, tim không được tốt lắm, nên liều lượng thuốc cần phải kiểm soát.” 
“Được rồi. Ông nói cho tôi biết, ông vừa làm gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4668144/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.