Trong nháy mắt, Cảnh Vĩnh Triết vô thức nắm chặt điện thoại, dùng lực đến mức như muốn bóp nát nó, một sức mạnh chưa từng thấy bao giờ.
Bạn học Cảnh bị sao vậy? Tạ Uyển Oánh nhìn thấy vẻ mặt gắng sức quá độ của anh, rõ ràng biểu cảm của Bạn học Cảnh đang che giấu điều gì đó.
Bốp. Tay Cảnh Vĩnh Triết cuối cùng đặt lên vai cô, giọng nói nghiêm nghị: “Em muốn đánh thì đánh, không muốn thì đừng đánh. Không ai có thể ép buộc em.”
Hít hà. Nhóm nam sinh đối diện đồng loạt hít vào một hơi nghĩ, Bạn học Cảnh hôm nay làm sao vậy, hưởng ứng lời kêu gọi của Nhạc lớp trưởng mà nói năng dũng cảm, thể hiện khí phách nam nhi.
Chỉ có Tạ Uyển Oánh biết không phải vậy, biểu cảm vừa rồi của Bạn học Cảnh hẳn là nhớ đến một người khác đã nói với cô lời này.
“Mọi người định đi đâu?” Phan Thế Hoa hỏi, trong lòng ngứa ngáy muốn cùng Bạn học Tạ đi làm nhiệm vụ.
“Đi đón một ca xuất huyết sau sinh. Tình trạng cụ thể của bệnh nhân như thế nào thì phải đến bệnh viện của họ mới biết.” Tạ Uyển Oánh trả lời Bạn học Phan trong khi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, càng nhìn càng thấy không ổn.
“Các cậu lái đi đâu vậy?” Các bạn học ở đầu dây bên kia hỏi.
Xe cứu thương rời nội thành, hướng ngoại ô chạy.
Cô y tá thẳng thắn: “Xong rồi, xong rồi, chắc là bệnh viện nhỏ gặp chuyện lớn.”
Bác sĩ đi "chùi đít" cho đồng nghiệp thì phải xem là chùi cho ai. Càng là tuyến cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4668090/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.