Ví dụ như người mẹ có con bị bệnh Thalassemia, hy vọng sử dụng máu cuống rốn để cứu đứa con đầu tiên.
“Cô ấy 50 tuổi, con gái cô ấy bây giờ mới bị Thalassemia sao?” Bác sĩ Trịnh cảm thấy có gì đó không đúng.
“Có thể là bệnh bạch cầu mắc phải.” Bác sĩ Quan nghĩ.
Các thầy cô đều đoán sai. Con gái của bệnh nhân này không chết, có thể sống rất nhiều năm. Tạ Uyển Oánh suy nghĩ, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, chỉ có thể im lặng. Bạn học Cảnh bên cạnh nhìn cô, dường như đang xác nhận với cô có phải người này không.
Rõ ràng, cả lớp đều biết chuyện của Lý Á Hi. Chuyện đó ồn ào rất lớn, liên lụy đến một nhóm bác sĩ của Quốc Hiệp. Nói gần hơn thì chuyện này đã hại bạn thân của cô, hại Lâm Hạo, nam sinh cùng lớp với cô, hại cả bác sĩ Tống.
May mà mẹ của Dương Dương đã báo trước cho cô thông tin này, nếu không hôm nay cô sẽ rất ngạc nhiên khi gặp mẹ của Á Hi. Như mẹ của Dương Dương đã nói, suy nghĩ của mẹ Á Hi dường như không giống với những người mẹ khác.
“Khi nào đến lượt tôi?” Mẹ của Á Hi lại gần, kéo rèm giường khám, hỏi bác sĩ Lưu.
“Cô chắc chắn là người khám cuối cùng, ra ngoài chờ đi.” Lưu Lạp nói.
“Cái gì!” Mẹ của Á Hi cao giọng: “Cô bảo tôi xếp cuối cùng? Tôi vốn dĩ đã xếp hàng ở đây rồi.”
“Cô đột nhiên chuyển sang khám ở đây. Tôi không thể cho cô chen ngang.” Bác sĩ Lưu Lạp nói. Nếu để chen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4664666/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.