A? Chu Nhược Tuyết cả người ngây ra: “Cô, cô nói lời này có ý gì?”
“Lời của bác sĩ, đối với bệnh nhân mà nói vĩnh viễn chỉ là kiến nghị và tham khảo. Cần bệnh nhân và người nhà tự mình đưa ra quyết định.” Chu Nhược Mai nói.
“Là cô bảo tôi và Thụ Bằng đến đây cản phẫu thuật, kết quả cô lại nói như vậy!”
“Tôi chưa từng nói bảo các người cản phẫu thuật. Chị nghe ai nói tôi nói lời này. Chị ơi, lời nói không thể nói bừa.” Chu Nhược Mai trách cứ phê bình chị gái không chuyên nghiệp: “Hơn nữa, chị đến cơ sở y tế của người ta gây rối làm gì? Tôi là bác sĩ, tôi có thể cổ vũ chị đến cơ sở y tế gây rối sao? Chị hỏi đồng chí cảnh sát xem, tôi có khả năng làm như vậy không? Như vậy có hợp logic không? Chị phải tự mình tỉnh táo lại đi, chị ơi.”
Chu Nhược Tuyết giờ khắc này thật sự nghĩ đầu óc mình có vấn đề đến mức bị hoang tưởng.
“Chị ơi, chị có phải cần đi làm CT não xem thử không? Hay là để em trao đổi với bên cảnh sát hai câu.” Chu Nhược Mai nói: “Nói chị có khả năng bị kí©h thí©ɧ, cần tìm bác sĩ khám bệnh.”
Bang. Chu Nhược Tuyết ném điện thoại di động. Sau khi hòa hoãn cảm xúc, bà ta lại nhanh chóng nhặt điện thoại lên gọi cho em gái: “Đúng đúng đúng, gần đây tôi đau đầu, có lẽ thật sự trong đầu xảy ra chuyện gì rồi. Cô giúp tôi nói với đồng chí cảnh sát đi.”
Chu Nhược Mai đáy lòng cười lạnh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4664633/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.