"Quốc Trắc." Chu Nhược Mai nói với chị gái, "Nơi đó được cho là bệnh viện chuyên khoa tim mạch số một số hai cả nước, nhưng bệnh nhân quá đông. Những giáo sư đó chỉ là cái danh hão, vào phòng mổ đều là các bác sĩ trẻ tuổi phía dưới thực hiện. Tạ Uyển Oánh không có bản lĩnh đó để tìm giáo sư nào mổ chính cho con trai chị, cô ta chỉ là một sinh viên y khoa. Tình trạng của Thụ Cương không chịu nổi sự dày vò của bác sĩ trẻ tuổi đâu.”
Chu Nhược Tuyết hoàn toàn tin tưởng những lời này của em gái, em gái bà là người trong ngành, sẽ không lừa bà.
“Theo tôi, Tạ Uyển Oánh này quá đáng thật đấy. Cô ta là sinh viên y khoa, đã thấy ở bệnh viện rồi, rõ ràng là tình hình như thế nào. Nhất quyết khuyến khích con trai chị đến thủ đô chữa bệnh, chắc là muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi ích gì đó cho mình.”
“Cô ta kiếm được lợi ích gì?”
“Hình như cô ta có người chống lưng ở thủ đô.” Chu Nhược Mai vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Nhớ lại tâm trạng của bà khi lần đầu tiên nghe nói Tạ Uyển Oánh thi đậu vào Quốc Hiệp cũng giống như bị gậy đập vào đầu đau đớn, mấy năm trôi qua, bà nghĩ Tạ Uyển Oánh chắc hẳn cô đơn không ai giúp đỡ ở thủ đô, không thể nào sống tốt được. Bà biết rằng ngay cả khi thi đậu vào một học viện y khoa tốt mà không có mối quan hệ nào chống lưng thì sinh viên y khoa cũng không thể nào ngóc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4664604/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.